Má tôi quát ầm ĩ, khóa cửa lại và bắt vợ tôi ở nhà. Trong nhật kí, dòng cuối cùng vợ tôi viết là: "Hôm nay mình sẽ chấm dứt cuộc sống này". Lan đã viết câu này rất nhiều. Cứ cách 2,3 ngày, lại xuất hiện dòng chữ này trong nhật kí của cô.
Nhật Ký Nuôi Con Thời Mạt Thế - Bao Bao Tử. Thể loại: Ngôn tình, mạt thế, dị năng, sinh con, cường cường, 1v1. Độ dài: 1222 chương + 112 phiên ngoại. Tên khác: Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay. Nguồn edit: tmk2512-d.blogspot.com.
Sau 2 năm chúng tôi tích góp được số tiền gần 4 tỉ. Đó là công sức mà cả hai cùng xây dựng và vun đắp. Tôi luôn nghĩ "của chồng công vợ" nên 2 vợ chồng đã bàn nhau để mua nhà với mong muốn "an cư lạc nghiệp". Nhưng quả thật sông sâu dễ dò, lòng người khó đoán!
00:00 / 00:32. Thương Tín kể nỗi buồn không thể chu cấp cho vợ con. Những tháng ở nhà tránh dịch, vợ chồng ông cũng thỉnh thoảng lục đục vì chuyện tiền nong, cách nuôi dạy con lẫn khoảng cách tuổi tác (vợ kém ông 32 tuổi). Mâu thuẫn ban đầu chỉ là chuyện tranh cãi lặt
Mới đây, nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung vừa tiết lộ những khoản chi tiêu cơ bản của mình trong 1 tháng, trong đó số tiền 15 triệu chu cấp cho vợ cũ nuôi con của anh đã thu hút nhiều sự quan tâm của khán giả. Theo những gì chủ nhân ca khúc "Chiếc khăn gió ấm" chia sẻ, tổng chi tiêu của anh trong 1 tháng lên tới 60
Cập nhật. Chung cư quỷ dị - Tập thể 09/10 (Phần 2) Full. Chung cư quỷ dị - Tập thể 09/10 (Phần 1) Cập nhật. Tử Huyết Tóc - MC Đình Soạn. Chuyến Tàu Về Thế Giới Bên Kia - Truyện Ma. Gia Phả Của Máu - Truyện Ma. Lời Nguyền Năm Xưa - Truyện Ma.
Qua tờ khai mà Hoàng Anh nhờ người đại diện mang đến, luật sư giải thích cho tôi rằng anh ấy từ chối quyền nuôi con, không yêu cầu phân chia tài sản nhưng cũng không đề cập chuyện trợ cấp. Tôi hồi đáp những mong muốn của mình như là: cho anh thăm con mỗi tuần theo
yBK97KC. Edit núi Mỹ Nhân, hai người trực tiếp lên thuyền hoa. Mộ Linh Uyển đến sớm hơn, đứng ở lầu hai thuyền hoa vẫy tay với nàng, hai phu nhân dặn dò một chút rồi để hai nàng tự chơi đùa.“Nghênh Du, ngươi có quen biết với An thế tử?”Vài lần gặp mặt của bọn họ thật sự khó để kể ra, không, nghĩ lại mà không chịu nổi. “Không có.”“À.” Nói như vậy những lời đồn trong kinh đều là giả. Mộ Linh Uyển cũng không hỏi tiếp việc này. Cùng Nghênh Du thảo luận về cây trâm hoa đào của người vui vẻ đùa giỡn một hồi, Tần phu nhân và Thượng thư phu nhân đi ra, “Du Nhi, Uyển Nhi, phía trước là thuyền hoa của Hoàng Hậu nương nương, nương nương có ý chỉ, nữ tử thế gia nếu không có việc gì thì qua thuyền hoa chơi, chúng ta đi một chuyến đi.”Hoàng Hậu nương nương vô cùng ôn hòa hiền lành, đối xử với mọi người đều rất tốt. Trò chuyện rất hợp với các nữ tử thế gia. Ở thuyền hoa kỳ kèo gần nửa ngày. Trước khi đi, Hoàng Hậu gọi vài gia đình ở lại cùng dùng trà hoa đào ăn điểm tâm. Theo lời của Tần Nghênh Du, thật bất hạnh, nàng phải ở nhân Thế gia bồi Hoàng Hậu nói chuyện phiếm, Hoàng Hậu để người trẻ tuổi ở một bên chơi đùa cùng nhau. Những người ngồi cùng Tần Nghênh Du hầu như đều biết, thường ngày có chút trao đổi. Nếu nói là không thoải mái nhất, đó là cháu gái bên nhà ngoại Hoàng Hậu Mạnh ia, vì được Hoàng Hậu được sủng ái, nàng ta may mắn được phong làm quận chúa, chỉ đức hạnh không xứng với danh hào nàng quận chúa. Tần Nghênh Du nghe nói qua một ít lời đồn về nàng, hầu như đều là hung hăng càn quấy, ý thế hiếp là nàng không biết vì sao nàng ta lại cứ nhằm vào nàng. Bên ngoài đồn đãi nàng ta rất được Hoàng Hậu sủng ái, cũng không biết Hoàng Hậu ôn hòa như vậy sao có thể ở chung với nàng ta.“Hôm nay Tần tiểu thư trang điểm không tệ, ta thấy hôm nay ngươi là người xinh đẹp nhất.”Trước mặt các tiểu thư thế gia được sủng ái ở kinh thành nói những lời này cũng không phải là khen nàng. Tiểu thư nhà nào mà không trang điểm tỉ mỉ mà đến, tâm cao khí ngạo như thế sao có thể chịu đứng cách nói này. Chỉ sợ đặt vào bách tính bình dân cũng đủ để nàng phải khổ sở.“Quận chúa nói đùa, nữ tử Minh Nhạc chúng ta ai mà không khuynh quốc khuynh thành dung mạo, phong tư yểu điệu. Sợ là cái danh đệ nhất này không thể dễ dàng chọn ra như vậy.” Lời nói vô cùng chân thành, câu cuối cùng ám chỉ là nàng ta tùy ý gây Chi Dao ngược lại leo lên cây gậy kia “Tần tiểu thư cảm thấy như thế nào mới là lựa chọn chính xác ?”Tần Nghênh Du không mặn không nhạt nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng ở sóng nước lăn tăn “Bàn về dung mạo khuynh thành nhất dĩ nhiên là Hoàng Hậu nương nương, quận chúa ở đây bàn về chuyện này, nếu bị truyền ra ngoài, tóm lại là không tốt.”Nhìn qua có vẻ đây là lời nói nghịch ngợm của nàng, người đang ngồi đây ai mà không hiểu rõ, nếu hôm nay các nàng bàn luận đề tài này ở đây, thiên hạ không có tưởng nào gió không lọt qua được, truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của các nàng. Có người lập tức theo lời nói của nàng, nhẹ nhàng đổi đề Chi Dao cắn răng, thật sự không ngờ nữ nhi nhà võ tướng có thể nói những lời như không biết là ai nhắc đến cuộc so tài vẽ tranh hai ngày trước ở kinh thành, Mạnh Chi Dao châm biếm “Nghe nói Tần tiểu thư am hiểu cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ?”Tần Nghênh Du tuy không hiểu vì sao hôm nay nàng ta lại giống như chó điên muốn cắn nàng. Nhưng mà không thể để nàng ta khi dễ “Quận chúa quá khen. Ta là một người lười. Chúng tỷ muội đang ngồi đây ai mà không am hiểu, tỷ như Uyển Nhi là cầm, Chi Hạ là thư pháp, Cúc Nhiễm tỷ tỷ là họa, nếu Nam tỷ tỷ là cờ, cũng được công nhận là tốt nhấtt.” Nàng chậm rãi uống ngụm trà, vẻ mặt tò mò “Không biết quận chúa thích cái nào?”Mạnh Chi Dao cười mỉa mai, không nghĩ đến nàng ta lại đưa tuyệt kỹ của một số người nói ra, đó đều là những tiểu thư có tuyệt kỹ nổi danh trên bảng kinh thành, bất luận nàng nói cái nào, đều cũng sẽ bị lấy ra so sánh một phen.“Ta à, thật ra là thích võ công hơn, chỉ tiếc thân thể mảnh mai, không giống Tần tiểu thư, thân thể khỏe mạnh.” Mấy chữ cuối cùng giống như từ miệng nàng ta phun ra. Nàng mấy cái quen biết bằng hữu liền lập tức thế nàng lên tiếng.“Chi Dao, thích là một chuyện, thực dụng là một chuyện khác, chúng ta không lên chiến trường, không vào giang hồ, võ công thực sự không có tác dụng gì.”Lời nói này làm người khác khác phải cẩn thận trả lời. Nàng trả lời không tốt, sẽ bị các nàng xem là châm chọc các tiểu thư đều bệnh kiều, trả lời tốt, không biết các nàng có lại bám lấy không buông, quả thực nhàm chán.“Tần tiểu thư là nữ nhi đương kim đại tướng quân Uy Vũ. Nói vậy võ công tất nhiên là không tệ, có thể cho chúng ta mở mang tầm mắt?”Mộ Linh Uyển vừa nghe mấy người này cứ bám hoài không buông, nắm chặt tay muốn mở miệng, Tần Nghênh Du đè lại nàng, vẻ mặt không sao cả. “Đây chỉ là sở thích cá nhân mà thôi. Giống như năm đó khi Hoàng hậu nương nương còn ở khuê phòng, thỉnh thoảng sẽ rèn luyện thân thể. Như vậy xem ra, cũng không phải vô dụng.”Mạnh Chi Dao nhìn thoáng qua nữ tử vừa nói chuyện. Ngu xuẩn. Hoàng Hậu nương nương từng khen Tần Nghênh Du. Bên ngoài đồn đãi Hoàng Hậu nương nương thiên vị nàng, kia chẳng qua là Hoàng Hậu cho nhà ngoại vài phần mặt mũi mà thôi. Bây giờ rất tốt. Để đối phương bắt được, nếu cô mẫu nàng nghe được, mẹ nàng lại khiển trách Nghênh Du “Nếu các vị muốn nhìn, ta đây đành bêu xấu vì mọi người biểu diễn vài chiêu, nếu không dọa đến quận chúa thì tốt.” Nàng thật sự phiền chết không đi được, làm thế nào mà đám nữ nhân này có thể ồn ào như Linh Uyển cười vui vẻ “Vũ kiếm của Du Nhi rất đẹp, hôm nay lại có thể mở mang tầm mắt.”Nàng nói như vậy, người vừa rồi khen ngợi cũng cho mặt mũi, tiếp lời Mộ Linh Uyển. Tần Nghênh Du thuận thế lấy cành đào trang trí trên thuyền hoa, tuy vật này phần lớn để trợ hứng, nhưng mọi hành động đều có lực, như thế chẻ tre. Thuyền hoa tuy lay động, nàng tập võ nhiều năm, thân thể tất nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng. Nước chảy mây trôi, còn có từng cánh đào rụng xuống, ngược lại vô cùng xinh đẹp, làm ngơ ngẩn nhiều cùng lúc thu tay lại, chơi cái một trò đùa nhỏ, nhẹ nhàng xoay người một cái, cành đào rung chuyển, nhắm thẳng vào Mạnh Chi Dao không lệch chút nào. Mạnh Chi Dao bị dọa sợ, trọng tâm không vững, xụi lơ trên Nghênh Du cầm cành đào, cười bướng bỉnh “Quận chúa. Không dọa đến người chứ.” Nhìn khuôn mặt trắng bệch cậy mạnh cắn răng của nàng. Lúc này mới mặt mặt không biểu cảm ngồi xuống vị trí của mình, vài người quả nhiên bị nàng dọa sơ, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh không dám trêu chọc tỳ nữ đi đến bên người Hoàng Hậu, thấp giọng kể lại tình huống bên ngoài, Hoàng Hậu vẫy tay “Cũng đã đến canh giờ này, chúng ta đi ra xem một chút bọn họ chơi đùa thế nào đi.”Ra nói vài câu. Liền để các gia mẫu đưa người trở về. Tần Nghênh Du cùng mẫu thân đi phía sau, nghe thấy bên trong có người mềm mại kêu một tiếng cô mẫu, bị người nhẹ giọng quát lớn “An thế tử từ trước đến nay tiêu sái tùy ý, chỉ là trên điện hỏi hai câu. Ngươi lại làm to chuyện, nhằm vào tiểu thư Tần gia, trước tiên không nói bản thân nàng, phụ thân nàng ta……”Tần Nghênh Du và mẫu thân liếc nhau một cái, Tần phu nhân cầm tay Tần Nghênh Du “Mẫu thân. Con không có chuyện gì. Người còn không hiểu rõ con sao?”Tần phu nhân cười cười, nhéo mũi nàng, đã nàng đi du Nghênh Du lại lần nữa trở về thuyền hoa cùng Mộ Linh Uyển, cũng không quá vui vẻ. Chỉ vì lời Hoàng Hậu nói nàng nghe hiểu, An, Hoài, Cẩn.“Nghênh Du. Ngươi có biết vì sao hôm nay Mạnh Chi Dao nhằm vào ngươi không?” Nhìn ánh mắt của nàng “Ngươi quả nhiên không biết, cũng thật là, vốn là lời nói vô căn cứ, cũng chỉ có vài người biết, dĩ nhiên không ai nói trước mặt ngươi. Mạnh Chi Dao kia có vài phần thưởng thức với An thế tử, mà An thế tử ở yến tiệc cuối năm hỏi ngươi vài câu, mà An thế tử cũng không hỏi nữ tử nhà nào nữa, cho nên……”Tần Nghênh Du bất đắc dĩ cười cười, yến tiệc cuối năm. Đã qua ba tháng. Chỉ hai câu nói, cũng thật là làm khó nàng. Chỉ là trong lòng lại ghi nhớ An Hoài Cẩn thêm lần tối khi trở về, Tần tướng quân nhìn nàng một cái “Đây là lễ vật bồi tội của Hoài Cẩn cho con, hai đứa lại làm sao vậy?”“Lễ vật bồi tội?”“Cũng không phải mà là cây trâm nay, thật ra cũng khá xinh đẹp.”Một đại nam nhân như hắn nói năng không thận trọng, nói hai câu, dù sao cũng là việc nhỏ, cũng không có hỏi mặt xong, Tần Nghênh Du cẩn thận nghĩ, hình như hôm qua có một giọng nói, nghĩ không ra. Nhưng đột nhiên nhớ đến đêm hôm qua hoa tai của mình ném ở dưới tay lấy khuyên tai, trong đầu hiện lên một chút ký ức “Cây trâm xinh đẹp như vậy, tặng cho nàng thật đáng tiếc.” Thiếu niên kia còn cầm cây trâm đặt bên tóc nàng so Hoài Cẩn!!!!! Lần này đã hoàn toàn ghi tháng Tần Nghênh Du này không đợi An Hoài Cẩn, đúng dịp mấy tháng nay hắn cũng không đến nơi 7 sinh nhật Vương phi mời các nàng, Tần Nghênh Du rất vui vẻ gặp Vương phi, chính là không quá thích nhi tử của trước, An Hoài Cẩn ở Vô Ưu các, về trước ngày sinh nhật của mẫu phi vài ngày. Năm nay thật vất vả, cả ngày đều bị người quấn lấy, đi đâu cũng người. Ngẫu nhiên gặp được Tần Nghênh Du đứng một mình ở hàng lang, nha đầu chết tiệt kia nhanh chóng chạy đi, hắn lại bị người khác cuốn lấy. Làm hắn cả buổi trưa sắc mặt đều không tốt, vẫn là mẫu phi hỏi hắn không thoải mái sao? Sắc mặt mới có chút dịu rộn cả ngày, cuối cùng buổi tối có thể thoát ra, dùng khinh công nhảy đến tướng quân phủ. Đụng phải người trông giữ Ngưng Duyệt các – Phù Sanh, hai người đánh nhau một hồi, ngược lại là đánh rất vui vẻ, An Hoài Cẩn quan tâm đến thể diện Tần tướng quân, đánh nhẹ tay. Qua chừng trăm chiêu, An Hoài Cẩn biết hôm nay xông vào sẽ kinh động đến tướng quân, thu tay, sắc mặt vô cùng không tốt trở về phủ An gỗ, tướng quân nhà hắn nói ngài ấy có thể đến tìm tiểu thư nhà hắn luyện võ, sao hắn lại ngăn một tuần, không phải Phù Sanh, mà đổi thành một người trông giữ khác, hắn mới vào Ngưng Duyệt các. Nhưng người trông giữ vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, thấp giọng nói thầm, thế tử, ngài không thể ban ngày ban mặt quang minh chính đại đi cửa chính phủ tướng quân tìm Tần tiểu thư sao? Sao mà buổi tối nào cũng tìm Tần tiểu thư tỷ võ cùng ngài, ngài mới vui vẻ?An Hoài Cẩn cầm cây quạt trong tay gõ hắn “Ngươi biết cái gì?” Nha đầu kia ban ngày không có nhiều biểu tình sinh Nghênh Du nghe bọn họ kể chuyện mấy chuyện trước đây, đoán rằng hôm nay hắn sẽ trở Hoài Cẩn phe phẩy cây quạt, rõ ràng là động tác tùy ý, cố ý ngắm nhìn bầu trời đêm trăng. Tần Nghênh Du chỉ nhìn thoáng qua, liền dùng cung trong tay bắn ra liên tục ba mũi tên, bị người cản lại đúng như dự hắn đi vào, chỉ cần hắn đi đến Nguyệt môn, đụng phải cơ quan, nước ở trên toàn bộ sẽ rơi xuống, xem làm sao mà đắc ý. Lại không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng hắn dẫm trúng cơ quan, vô cùng thuần thục giữ lấy sợi dây cơ quan, kéo thùng gỗ đựng đầy nước xuống.“Cái này dễ dàng quá.”Tần Nghênh Du lạnh mặt nhìn hắn, ngồi cạnh bàn, không để ý hắn. Chờ hắn đắc ý xong, lại cười híp mắt lại gần. Một đôi mắt đào hoa rất câu người.“Cười cái gì mà cười, muốn cười nữa thì đi ra ngoài.”“Nàng xem, nàng cũng không thật không hoan nghênh ta.”An Hoài Cẩn ngồi xuống, tự lấy trà cho mình. “Nha đầu thối”Tần Nghênh Du cầm sách trong tay an tĩnh nhìn hắn, cũng không trả lời hắn. An Hoài Cẩn cũng không vội, cũng yên tĩnh nhìn nàng, thỉnh thoảng phe phẩy cây quạt, hoặc là tiến lên nhìn loạn sách trong tay nàng, à à hai tiếng, cũng không biết có thấy hay sao cũng là khuê phòng của nàng, muốn đuổi hắn đi. Tần Nghênh Du buông sách, không có bao nhiêu tình cảm nhìn hắn “Muốn làm gì?”Hắn liền tức khắc nở nụ cười, nụ cười sáng chói. “Không làm gì, đánh cờ với ta đi.”Đánh thì đánh, nhanh chóng tiễn hắn nhận mình am hiểu điều binh khiển tướng. Cờ nghệ của nàng tuy không lộ ra ngoài, nhưng tự nhận không tồi. Phụ thân mẫu thân đều nhiều lần khích viện nàng có cây hoa quế, cửa sổ trong phòng mở ra, cũng không cách quá gần. Mùi hương không nhạt không nồng, gãi đúng chỗ ngứa. An Hoài Cẩn thỉnh thoảng dùng trà, nhìn nàng, hoặc là chép miệng. Nha đầu thối, không trị nàng thì nàng sẽ không biết trời cao đất đánh được nửa, khơi dậy dục vọng hiếu thắng của Tần Nghênh Du, nhưng hắn cái gì cũng không đánh.“Ta thấy ngay từ đầu nàng đã không muốn, bây giờ đêm đã khuya, ta cần phải trở về.”Tần Nghênh Du muốn mắng người, nói đánh là hắn, không đánh cũng là hắn. Vỗ mông liền đi, làm nàng một người đầy lửa giận, nàng còn không thể giữ hắn lại. Nhìn hắn nghênh ngang ra khỏi phòng, lại quay trở lại, nghiêm túc nói một câu “Ngày khác ta lại đến.”Hít sâu, Tần Nghênh Du, nổi giận sẽ hại người. Nhưng thật sự không nhịn được, một chưởng đánh lên bàn cờ, cái bàn bị nứt một chút. Nàng cảm thấy đêm đã khuya, không dám dùng Hoài Cẩn trên xà nhà nghe xong sẽ động tĩnh, lúc này mới vui vẻ hồi phủ, một đêm mộng tháng sau, nàng nghe phụ thân nói đoàn đi sứ Nam Quốc chuẩn bị vào kinh, Nam Quốc là nước phụ thuộc vào Minh Nhạc, vật tư phong phú, ưu thế địa hình, mấy năm gần đây dã tâm bừng bừng, có chút không an phận, cho nên đang chuẩn bị khai có chuyện gì làm trở về viện, nhìn thấy An Hoài Cẩn đắp chăn đọc sách, nhàn hạ nằm trên ghế quý phi dưới tàng hoa quế, còn trở mình.“Nàng đi đâu. Ta đợi nửa canh giờ.”Hiếm khi hắn đến vào ban ngày, nhưng nàng mới từ bên ngoài trở về, không có ai thông báo, nhất định là trèo tường Nghênh Du không để ý đến hắn, vào nhà lấy bàn cờ ra, dựa vào trí nhớ tốt, bày lại ván cờ đêm đó. Hắn khép nửa mắt, không quá vui vẻ. “Quá mệt mỏi, không muốn đánh.”Tần Nghênh Du cầm lấy quân cờ bị hắn ném “Ngươi có chịu đánh không?”Hắn ngồi dậy, ngồi xếp bằng. “Như vậy đi, nàng cùng ta múa kiếm, ta vui vẻ sẽ đánh với nàng?”Nhìn nàng không quá tình nguyện, mặt không biểu cảm. An thế tử nhanh chóng sờ sờ tóc nàng, đến khi chọc nàng tức giận, mới lấy ra hoa quế vừa rơi trên tóc nàng.“Bất quá, vũ kiếm của nàng có thể đuổi kịp tốc độ của ta sao?”Tần Nghênh Du nhoẻn miệng cười “Ta thích phép khích tướng.”Cây hoa quế đung đưa theo gió, xanh tươi suốt bốn mùa. Cánh hoa bay lượn trong không trung, cùng với từng đợt hương thơm, nhẹ nhàng thích hợp. Cuốn sách trên ghế quý phi bị gió nhẹ thổi lay động. Điểm tâm thơm ngọt mềm mại trên bàn đá, lá trà nổi lên trong ly, hương thơm nhẹ dịu. Dưới tàng cây hai người động tác không khác nhau, ánh đao thoáng qua, cùng nhau xuất kiếm, một chân lộ ra, góc áo rơi xuống trong không trung vẽ nên độ cong duyên dáng. Nam nhân tuấn tú xuất trần nhẹm ôm lấy nữ nhân thướt tha yêu kiều, động tác chậm lại, mũi chân nữ tử nhẹ điểm lên cánh hoa quế đang rơi, nam nhân mượn lực xoay một vòng, nàng bị hắn dùng sức nắm bên hông xoay một vòng, nam tử trở tay cầm kiếm, trôi chảy xinh đẹp, duỗi trường kiếm, để nàng hạ xuống trên thân người cách nhau không xa, gió mang theo rất nhiều hoa quế rơi xuống, cánh hoa màu vàng rơi trên y phục màu trắng của họ. Từ xa nhìn lại, đẹp vô cùng, sợ là họa sư ưu tú nhất cũng không thể vẽ ra một bức tranh đẹp thế này.“Vui vẻ không?”Tần Nghênh Du không còn mặt lạnh như những ngày qua, cười vui vẻ với hắn “Vui vẻ.”“Còn muốn chơi cờ không?”“Tất nhiên.” Rất đắc ý nhìn hắn một cái. Nàng đi trước ngồi vào một bên bàn đá, ngồi ngay ngắn nhìn hắn “Nhanh lên.”An thế tử nhìn nàng vui vẻ, cũng cong đôi mắt đào hoa, ánh mắt thâm thúy mang theo vài phần tà mị, thanh âm trầm thấp “Được.”Rất nhanh đã qua một năm, An Hoài Cẩn trở về đã một năm. Nửa năm qua, hắn mỗi tháng đều tới tìm nàng, không phải ban ngày múa kiếm đọc sách, thì là buổi tối chạy tới chơi cờ. Nhưng vẫn rất đúng mực, một tháng nhiều nhất chỉ đến hai lần. Còn nữa, tuy Tần tướng quân Tần phu nhân không người khác quá chú ý chuyện này, nhưng chung quy vẫn phải phái người nhìn chằm chằm. Mỗi lần có việc gì đều có người bẩm báo, cũng không có gì không yên tâm.
[Dịch giả [ [ tình, Cổ đại, Duyên trời tác hợp, Oan gia, Cung đình hầu tước, 1Vs1, Sủng, Thanh thuỷ văn, Truyện ngắn, Thiên chi kiêu tử - Thiên chi kiêu nữ, Nhất kiến chung tình, Dưỡng thành, ... Phúc hắc, Nữ cường, Song xử, Thanh mai trúc mã]
Đánh giá 10/10 từ 1 lượt An vương thế tử An Hoài Cẩn phong lưu phóng khoáng, tuy hành sự quái đản nhưng lại có vẻ ngoài thất khiếu linh lung 1. Là người trong mộng đứng đầu của các nữ tử chốn khuê phòng Minh Nhạc đế quốc. Chỉ là hắn có một sở thích cá nhân nhỏ nhỏ, là trêu chọc đại tiểu thư lạnh lùng băng sương của phủ Uy Vũ đại tướng quân kia.1Thất khiếu linh lung Khuôn mặt đẹp đẽ, lung linhPhía trên đại điện, An Hoài Cẩn xoay chén rượu tinh xảo trong tay, hỏi một nữ tử đang ngồi trong đại điện, trong mắt tràn đầy ý cười “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”Tần Nghênh Du âm thầm cắn răng, gặp qua ở đâu. Ba ngày trước, ở khuê phòng của nàng, mấy năm trước, trên cây nhà người lạnh lẽo như biên giới phía bắc quanh năm sương tuyết, khiến người ta chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi theo. Cứ như vậy tiến đến cùng nhau.
Edit nói Hạ Hầu Liên Âm và Công Tôn Tín có thể xem như là thanh mai trúc mã, sau khi đại hôn trở thành một đôi thần tiên quyến lữ khiến mọi người hâm mộ. Độ ăn ý quả nhiên rất tốt. Ngay từ đầu đã không hề có sơ hở, một người phòng thủ, một người tấn Công Tôn Tín đâm kiếm đến, An Hoài Cẩn nhìn nàng một cái, kéo cổ tay nàng, làm cả người nàng, làm cả người nàng bay trên không trung, sợi tóc lay động, vạt áo trong không trung vẽ nên một vòng cung. Tần Nghênh Du nháy mắt với hắn ý bảo có thể, ngay sau đó mũi chân dẫm lên thanh kiếm của hắn, phi thân nhẹ nhàng đứng sau lưng Công Tôn Tín và Hạ Hầu Liên thế có biến hoá, hai người vốn là cùng nhau, không thể tách ra. Hạ Hầu Liên Âm sử dụng hoa ngàn kiếm, Tần Nghênh Du không tiếp chiêu của nàng, nghiêng người một cái vòng về bên người An Hoài Cẩn, cùng An Hoài Cẩn thay đổi phương Hoài Cẩn một kích mà phá hoa ngàn kiếm của Hạ Hầu Liên Âm, mấy năm nay hắn ở Vô Ưu các, đã từng tỷ thí với người Hạ Hầu gia, trong trường hợp này liền biết nhược điểm của ngàn kiếm. Công Tôn Tín chú ý đến tình hình chiến đấu bên cạnh, muốn chạy qua, bị Tần Nghênh Du từng chiêu từng chiêu công kích. Chiêu thức của nàng thay đổi thất thường, Công Tôn Tín căn bản không còn rảnh rỗi để quan tâm chuyện đế ngồi trên long ỷ,.. Khẽ hừ một tiếng, hắn Hoàng Đế vừa hỏi hắn An Hoài Cẩn, hắn liền cười haha, miệng lưỡi trơn tru. Lần sau, xem hắn làm sao mà kết thúc rồi.“Cũng không nhìn xem nàng là ai, ngươi cũng dám động thủ.”Công Tôn Tín đồng tử mở to, không kịp phản ứng đã bị người dùng kiếm đâm thủng ống tay trên đại điện nhìn An thế tử và ái nữ Tần tướng quân của Minh Nhạc bọn họ liên hợp dồn ép đôi phu thê Nam Quốc kia. Cuối cùng nữ tử nhẹ nhàng nhảy lên thanh kiếm nam tử, xoay người dừng bên cạnh người hắn. Kết thúc trận đấu người vẫn rất ổn, tóc dài phất phới, ống tay áo tung bay, đứng sóng vai với nhau. Hai người Nam Quốc thì lại không ổn, một người nửa quỳ trên mặt đất, một người bên cạnh che lấy cánh tay của nàng, rất chật dưới một mảnh yên tĩnh, ngay cả Uy Vũ tướng quân cũng kinh ngạc cảm thán An thế Tử và Du Nhi nhà hắn lại phối hợp ăn ý như thế. Hoàng đế dẫn đầu vỗ tay, bốn phía khen ngợi. Chỉ kém việc khen hai người là duyên trời tác chín, đoàn đi sứ của Nam Quốc rốt cuộc về nước. Hoàng đế đứng ở cổng hoàng cung nhìn xa xăm.“Tần tướng quân, Nam Cảnh giao cho ngươi.”17Hai tháng cuối năm, Nam Quốc xâm phạm đến biên giới Minh Nhạc, Uy Vũ đại tướng quân nắm giữ ấn soái xuất quân ngày mai sẽ xuất chinh, phụ thân và ca ca nàng tất nhiên không phải mói. Chỉ là năm nay nhiều hơn một đứng ở hành lang, nhìn tuyết bay tán loạn trong viện. Năm trước, nàng cũng đứng như thế này, hắn từ phía sau khoác thêm áo choàng cho như suy nghĩ của nàng, phía sau thật sự có hơi thở ấm áp truyền đến “Nàng nữ nhân này, sao lại không biết yêu quý chính mình như vậy.”“An Hoài Cẩn.”“Ừ?”“Không có việc gì.” Ngày mai hắn sẽ theo đại quân xuất chinh.“Nàng nha đầu này sao lại một chút cũng không thành thật, lo lắng cho ta cứ việc nói thẳng.”Ngày xưa nếu nói như vậy nhất định nàng sẽ ra tay với hắn, nhưng hôm nay lại tiếp tục trầm mặc, trong mắt không có ánh sáng khẽ thở dài, đưa tay ra trước mặt nàng, khi đưa tay ra, ngọc bội long lanh trong suốt treo trên đầu ngón tay hắn.“Đẹp không.”Hắn vuốt ngọc bội, cũng không hỏi xem nàng đồng ý hay không, liền đeo trên eo nàng, đeo xong ngón tay thon dài xoa xoa ngọc bội, thế nhưng so với ngọc bội thì tay hắn vẫn đẹp hơn. Ngọc bội này không thể tùy ý tặng người khác, đây giống như là tâm ý của người đó với người yêu của mình. Huống gì là tự mình đeo lên.“Ngẩn ra rồi? Ta biết mình đẹp?”Tần Nghênh Du bị sự tự luyến của hắn chọc cười, hắn duỗi tay xoa đầu nàng “Cuối cùng cũng chịu cười.”Nàng cười sao? Cúi đầu nhìn thấy ngón tay hắn quấy lấn sợi tóc của nàng, Tần Nghênh Du trừng mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt trắng nõn như muốn nói ngươi là kẻ vô lại. Duỗi tay muốn cướp lại, bị hắn giữ tay lại, giữ sau thắt lưng, cả người bị khoá trong lồng ngực tay nàng đặt ra sau lưng mình, nàng cũng không nói không cho hắn ôm.“Đường về xa xôi không thể hứa hẹn, những sợi tóc này để lúc nào đó ta ngắm nhìn đi.”Tần Nghênh Du yên tĩnh để hắn ôm lấy mình, trong lồng ngực hắn thật ấm áp. Nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm bên tai một câu “Nghênh Du ta biết là nàng sẽ hiểu.” Liền buông tay, xoa mặt nàng, xoay người rời choàng bị gió thổi vẽ nên độ cong duyên dáng, thân hình cao lớn đẹp đẽ “Trở về đi, ta không muốn lúc trở về phải nghe người khác nói nàng bị thổi đến choáng váng.”Nàng an tĩnh đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh hắn biến mất, cầm ngọc bội bên hông, nghe lời đi Hoài Cẩn, chàng phải nhớ lời mình nói, trên chiến trường không đánh mà thắng, chàng nói chàng sẽ trở về.
Ngôn Tình “Tần tiểu thư, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” “Gặp ở đâu? Ba ngày trước, khuê phòng nhà nàng. Bảy năm trước, gặp qua trên cây nhà nàng.” Chàng đã làm bộ không quen, vậy nàng cũng vờ như không biết... NHẬT KÝ NUÔI VỢ CỦA THẾ TỬ Tác giả Nam Tiểu Miêu Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, oan gia, dưỡng thành, thế tử mặt dày vô sỉ VS bang sơn mỹ nhân, ngọt, sủng, HE. Số chương 10 chương Tình trạng Hoàn Văn án An Vương tiểu thế tử An Hoài Cẩn không chỉ sinh ra phấn điêu ngọc mài*, bộ dáng xinh đẹp tuấn lãng, còn có một cái miệng lanh lợi, vừa có thể dỗ Vương phi vui vẻ, vừa khiến cho trên dưới Hoàng cung, từ Thái hậu đến Đế hậu không ai không thích. Tiểu ma vương có người chống lưng, khắp nơi gây họa, quậy đến Hoàng cung gà bay chó sủa, khiến An vương gia đau đầu không thôi. Để sửa trị tính cách bướng bỉnh của An Hoài Cẩn, phụ mẫu chàng quyết định đưa chàng tới phủ Uy Vũ đại tướng quân, nhờ cậy Tần gia giúp đỡ khổ luyện chàng vài ngày, có thể lừa gạt tiểu ma vương ngoan ngoãn học tập là tốt nhất. An Hoài Cẩn ở Tần phủ quả thực như cá gặp nước. Gia quyến Tần tướng quân hiền lành, ôn hòa, đối với chàng luôn mỉm cười thân thiện. Tần đại công tử mỗi ngày đều dẫn chàng đi chơi, mặc dù những trò An thế tử tinh thông trước đây đều bị bại dưới tay Tần công tử, ngoài một chút khó chịu nho nhỏ, phần lớn thời gian chàng vẫn vui vẻ. Tất cả mọi việc chỉ thay đổi khi ái nữ Tần Nghênh Du của Uy Vũ tướng quân từ nhà ngoại trở về. Tiểu cô nương xinh đẹp lại suốt ngày chẳng nói chẳng cười, gương mặt như mùa Đông phương Bắc quanh năm rét lạnh. Không những thế, tuy rằng nàng nhỏ tuổi hơn chàng, lại có thể cưỡi ngựa, bắn cung, ở trong doanh trại quân đội tập võ, thậm chí sau khi tỷ thí, còn có thể treo chàng lên cây đào trong viện của nàng. Hành động này thật sự là một đả kích lớn đối với An thế tử, không chỉ khiến chàng yên tĩnh lại, còn ngoan ngoãn chủ động tới Vô Ảnh Các cầu sư học nghệ. An thế tử rời đi bảy năm, vừa mới trở lại kinh thành đã gấp không chờ nổi, nửa đêm leo tường vào phủ tướng quân, quấn lấy Tần Nghênh Du so kiếm. Nhiều năm không gặp, tiểu cô nương trong trí nhớ giờ đã là một mỹ nhân, chẳng qua gương mặt băng sơn kia vẫn thế. Chỉ khi gương mặt tươi cười vô lại của An thế tử ghé sát tai nàng thì thầm “Đã lâu không gặp, thật là nhớ” trên mặt nàng mới lộ ra vài phần tức giận, càng thêm xinh đẹp bức người. Đêm đó, An thế tử thỏa mãn hồi phủ, phu phụ Tần tướng quân cùng nhi tử được xem trò vui, chỉ có Tần Nghênh Du bị thua, tâm không cam tình không nguyện phải hứa theo phụ thân đọc sách. Thế mà, ba ngày sau, trong yến tiệc Hoàng cung, An vô lại còn làm như không có việc gì xoay chén rượu tinh xảo trong tay, trong mắt tràn đầy ý cười hỏi nàng “Tần tiểu thư, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” “Gặp ở đâu? Ba ngày trước, khuê phòng nhà nàng. Bảy năm trước, gặp qua trên cây nhà nàng.” Chàng đã làm bộ không quen, vậy nàng cũng vờ như không biết. Thế nhưng, tên xấu xa nào đó, tiệc còn chưa tan đã vội leo lên xe ngựa của nàng, không đứng đắn trêu trọc, còn bị Tần cô nương đạp bay xuống đất. Nửa năm sau đó, mỗi tháng An thế tử đều đặn hai lần tới làm khách phủ tướng quân. Thế nhưng, không giống người khác tiến vào từ cửa lớn, An thế tử càng yêu thích nửa đêm trèo tường vào Ngưng Duyệt Các, trêu chọc tiểu cô nương, khi thì so kiếm, khi thì đánh cờ. Thời gian chậm trôi, hoa đào trong viện rơi xuống lại trổ bông, tuấn nam mỹ nữ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, tương tư lên men, vũ kiếm gảy đàn, cùng chàng đến bạch đầu giai lão. “Nhật ký nuôi vợ của thế tử” là một đoản văn ngắn vui vẻ, hài hước về quá trình dưỡng thành của căp đôi oan gia An Hoài Cẩn cùng Tần Nghênh Du. Mạch truyện chắc chắn, ngòi bút tinh tế, cao trào vừa đủ tạo nên một câu chuyện ngọt ngào, hường phấn, ngược chết cẩu độc thân. =]]]] Chúc các bạn đọc truyện vui!^^ Chú thích Phấn điêu ngọc mài ý chỉ những đứa trẻ trắng trẻo, xinh đẹp. Ở đây có nghĩa là An thế tử từ nhỏ đã có bộ dáng rất đáng yêu.
nhật ký nuôi vợ của thế tử